NGƯỜI
MÔN ĐỆ CỦA ĐỨC GIÊSU
Suy
niệm Tin mừng Mác-cô (Mc 10, 1-9)
Anthony
Dương Văn Hạnh, SDD Postulant
Người
môn đệ của Đức Giêsu phải là người can đảm ra đi. “Này Thầy sai anh em đi như chiên con đi giữa bầy
sói” (Lc 10,3). Khi bước theo Chúa, người môn đệ cần tập cho mình sự can đảm, sẵn
sàng ra đi và đi ra để đến với muôn dân, muôn người. Can đảm đi “khai hoang”,
tim tới những vùng đất mới để gieo Lời Chúa, cho dù phải gặp nhiều chống đối, hận
thù, ghen ghét, đố kỵ…
Người
môn đệ của Đức Giêsu phải là người sứ giả gieo rắc hòa bình. “Anh em vào bất cứ
nhà nào, thì anh em hãy trao bình an cho nhà ấy” (Lc 10,5). Dù đi đâu, đến sống
ở đâu đi nữa, người môn đệ Chúa phải luôn luôn gieo bình an cho muôn người bằng
đời sống chứng tá cụ thể hằng ngày của mình. Thể hiện qua: Lời nói, cử chỉ,
cách sống, hành động…
Người
môn đệ của Đức Giêsu không phải là người xin xỏ. Vì “làm thợ thì đáng được trả
công” (Mc 10,7), và khi “anh em vào bất cứ thành nào, người ta cho anh em ăn thức
gì thì anh em dùng thức đó” (Mc 10, 8). Nếu người môn đệ chỉ biết đi tìm, đòi hỏi
vật chất từ người khác thì phải chăng người ấy đến và đang dùng Lời Chúa để xin
trao đổi, để làm một cuộc “mại thánh”?
Đức
Giêsu còn nói tiếp: “Đừng đi hết nhà nọ đến nhà kia” (Mc 10,7); điều này có
nghĩa là một sự đòi hỏi từ bỏ-những kiếm tìm vật chất trong hành trình theo
Chúa. Những hệ lụy của sự tìm kiếm này là người môn đệ chỉ biết tìm đến những
nhà giàu, tạo mối tương quan với họ, không chỉ một người mà là nhiều người để
mong kiếm được gì khi mình cần, như: xe hơi, điện thoại xịn, laptop “ngon” theo
“mode” của xã hội.
Sự
từ bỏ thứ hai- từ bỏ tính không “duy ý chí” để rồi “đứng núi này, trông núi nọ”;
đi theo Chúa mà còn ngoái lại, còn muốn tìm lạc thú, vật chất, hay chạy theo các
đam mê. Việc “đi từ nhà nọ đến nhà kia” mà Chúa nói ở đây, chắc hẳn cũng không
ngoài ý đó.
Nguyện
xin Chúa thương gìn giữ chúng con là những người đang bước theo Chúa, biết sống
xứng đáng để trở thành môn đệ trung tín với Ngài. Amen.