HÀNH TRANG THEO CHÚA TRONG ƠN GỌI TU DÒNG
Anthony Padua Dương Văn Hạnh
Trong cuộc đời mỗi người chúng ta, ai ai cũng có ước mơ, lí tưởng riêng cho mình. Có những con đường để bạn bước đi; có những lối rẽ cuộc đời bạn mà khi bước qua nó, bạn phải đánh đổi bằng cả mồ hôi, nước mắt, và cả máu nữa. Quyết tâm dẫn thân trong đời sông tu trì, theo Đức Ki tô ra đi rao giảng Tin Mừng cho muôn dân cũng là ơn gọi đặc biệt và quý giá biết bao khi những ai chọn, bước đi trong bậc sống này.
Đi tu là từ bỏ tất cả, là để lại sau lưng cái tôi cá nhân của mình, là gieo vào tâm hồn tình yêu thương tha nhân, yêu thương đồng loại, và lòng quảng đại để phục vụ người khác. Hành trình đó không phải ngày một ngày đôi, mà là suốt cả cuộc đời. Bạn và tôi phải đổi thay từng ngày, phải chiến đấu từng giờ từng phút, phải hoàn thiện bản thân để nên giống Đức Ki tô. Sống vì một tình yêu lý tưởng, đó là sẵn sàng cho đi, cho đi mà không đòi lại như Chúa đã từng yêu vậy. “Không có tình yêu nào cáo quý cho bằng tình yêu của người dám hy sinh mạng sống vì người mình yêu”.
Đi tu theo Chúa (dù là tu Triều hay tu Dòng) không phải là bước đi trên đường được trải thảm, được rải đầy hoa thơm. Nhưng là bước đi trên đường gồ ghề, đường chông gai, thử thách và gian khổ.
Hành trang đi tu cũng không phải chỉ lo trau dồi kiến thức , chỉ lo chu toàn bổn phận hằng ngày. Ông Bryan Di-on, Tống giám đốc tập đoàn Coca-Cola, trong một buổi diễn thuyết vào đầu năm học đã nói với sinh viên về mối tương quan giữa nghề nghiệp và tương quan khác với của con người: “Cuộc đời như một trò chơi tung hứng. Trong tay bạn có 5 quả bóng lớn mang tên: Công việc, gia đình, sức khỏe, bạn bè và tinh thần. Công việc là một quả bóng cao su, khi bạn làm rơi xuống đất, nó sẽ nẩy lên lại. Nhưng còn 4 quả bóng kia là những quản bóng thủy tinh. Nếu bạn lỡ tay đánh rơi, chúng sẽ bị trầy xước, có tì vết, bị nứt, bị hư hỏng, hoặc thậm chí bị vỡ mà không thể sửa chữa được. Chúng không bao giờ trở lại như cũ. Bạn hãy hiểu điều đó để cố gắng phấn đấu giữ sự quân bình của bạn”. Quả thật, khi liên hệ nó vào trong đời sống tu trì, tôi lại cảm nhận được tầm quan trọng của nó, đặc biệt là “sức khỏe, bạn bè và tinh thần”.
Đi tu là để phục vụ người khác chứ không phải để người khác phục vụ mình. Nhưng để phục vụ người khác, trước hết bản thân mình cần có tinh thần thoái mái, có sức khỏe dồi dào. Bạn có nghĩ vậy không? Ví dụ, một người anh em của mình lo học hành để thi vào Học viện Đa Minh, ngày đêm miệt mài đèn sách, ít ngủ, đầu óc lúc nào cũng căng thẳng, trầm tư, rồi sinh ra bệnh tật. Vậy, liệu hành trình đó sẽ bước tiếp hay dừng lại khi một ngày không xa ngã bệnh???
Đời sống cộng đoàn trong Dòng tu là đời sống anh em, huynh đệ; bạn bè khắp nơi về cùng sống với nhau dưới một mái nhà, cần gắn kết yêu thương nhau, chia sẻ và tha thứ cho nhau từ trong việc nhỏ với một tinh thần thoái mái, tất cả vì Đức Ki-tô, như vậy “quả bóng thủy tinh” ấy sẽ không đến mức bị vỡ, bị rạn nứt, nhưng luôn gắn chặt làm một , và quả bóng ấy sẽ sinh ích cho nhiều người.
Tôi rất lấy làm vui mừng và hạnh phúc vì đang được sống trong ngôi nhà thân thương của đại gia đình SVD. Cùng với tất cả anh em cùng trang lứa hay là những bậc đàn anh, những su huynh từ khắp mọi miền tổ quốc-những người cùng chung chí hướng, cùng một lý tưởng: là được ra đi làm chứng cho tình yêu Thiên Chúa. Mỗi ngày sống là mỗi ngày được kết hợp với Chúa bằng lời kinh, tiếng hát, Thánh Thể…Từng giờ phút rảnh rối là những lúc nhìn lại chính mình, được đào tạo nhân bản, sinh hoạt giờ giấc, rèn luyện thể thao nâng cao sức khỏe qua những giờ thể thao (…).
Nguyện ánh sáng Thiên Chúa sẽ luôn chiếu tỏa và nâng đỡ các bạn và tôi trên con đường Đức tin này.
Ant. P Dương Văn Hạnh
0 comments: