TÂM TÌNH GỬI MẸ
Tác giả: Anthony Dương Văn Hạnh
“Sinh con ra trong bao nhiêu khó nhọc.
Mẹ ru con yêu con tha thiết.
Mong cho con luôn luôn ngoan hiền giấc no say.
Vì đàn con thơ ngây bao yêu dấu.
Đã hy sinh cho con bao nhiêu tuổi đời.
Mẹ đã bên con Mẹ đã cho con lớn lên”…
Lời bài hát “Mẹ yêu” của nhạc sĩ Phương Uyên còn vang vọng trong con về hình ảnh người mẹ tuyệt vời đã “mang nặng đẻ đau” để con có mặt trên cuộc đời này.
Lúc hình thành trong bào thai cho đến lúc cất tiếng khóc chào đời, đứa con thơ của mẹ là thành quả của tình yêu cha mẹ dành cho nhau, là hoa trái của Chúa Thánh Thần, là kết của của công trình tạo dựng mà Thiên Chúa đã khởi sự nơi mẹ-tiếng gọi linh thiêng ấy vẫn in tận sâu thẳm nơi con tim của mỗi người con. Nói thế, không phải là tôi phủ nhận công ơn của cha, nhưng trong phạm vi bài viết này tôi xin đề cập đến danh từ “mẹ” như một lời tri ân, cảm ơn sâu sắc gợi bao tâm tình trong tôi lúc này.
Đã bao giờ con tự hỏi mình: Con từ đâu mà đến? Con đến trên thế gian này để làm gì? Và chết rồi sẽ đi về đâu?
Xét theo niềm tin Ki tô giáo, con sinh ra do bởi Thiên Chúa; con đến trên thế gian này để làm chứng cho tình yêu và sự thật, để làm vinh danh Chúa; và chết rồi con sẽ về với Ngài.
Còn theo nhãn quan người đời, con phải xác tín một điều rằng: Mẹ là người đã đau đớn sinh con ra, từng dòng sữa mẹ cho con bú mớm và nuôi con khôn lớn nên người. Tiếng gọi ấy cứ xoáy vào tâm trí con mãi không nguôi.
Mẹ là danh từ vẫn được dùng để chỉ về người phụ nữ đã cưu mang và sinh ra những đứa con trong gia đình. Đề tài về “mẹ” cũng là nguồn cảm hứng để bao nhà văn, nhà thơ, nhạc sĩ sáng tác nên những tác phẩm nghệ thuật có giá trị, đánh động lòng người. Đó là danh từ chung, và chắc ai ai cũng sẽ có những tâm tư, tình cảm dành riêng cho mẹ. Thế còn mẹ, mẹ của con?...
Mẹ! Mẹ là người hy sinh, âm thầm vì con. Còn nhớ như in lời mẹ kể, ngày con được sinh ra cũng là trong những ngày tiết đông lạnh giá tháng giêng hai. Cái đói, cái rét của những tháng ngày này nơi miền sơn cước đã là một cực hình cho những người bình thường, chứ chưa nói đến những người sinh đẻ, bệnh tật… Mẹ đã phải trải qua tháng ngày ấy vì con. Cơm không đủ cho cả nhà 7 thành viên, một chén cháo “húp” vội để qua cơn đói; khí trời giá buốt, than hồng chẳng đủ để sưởi ấm cho mẹ, mà mẹ cũng cố để con không bị khí độc của thời tiết khiến con gặp nguy hiểm. Mới mười lăm ngày trong than hồng, mẹ cũng phải “cố” dậy để ra ngoài kiếm tiền mua gạo cho cả nhà ăn vv. Thế mà mẹ vẫn kiên cường cho đến giờ phút con trưởng thành, mẹ vẫn chưa hết lo lắng và an tâm về con của mẹ. Hỏi sao mẹ còn trẻ mà sức khỏe đã cạn? Con đã lấy đi hết sức của mẹ vì bao công việc nặng gánh trên vai rồi…
Mẹ! Mẹ là người tin tưởng và luôn dành mọi phần tốt cho con. Để con có được cái chữ cho bằng bạn bè, mẹ đã vật vã ngược xuôi; thức khuya dậy sớm dù giá rét hay ngày hè để kiếm tiền cho con ăn học. Mẹ đã tin con mẹ có thể học hành được, nên dù vất vả, mẹ cũng hết lòng vì con. Những lúc mẹ lẻn giấu cha để mua cho con cái áo “second hand” về mặc cho con vui; mẹ lẻn gửi tiền cho con để con chi tiêu vì sợ con đói khổ khi xa nhà; mỗi khi con về thăm, mẹ đều cố dành giụm cho con để con có tiền đi học; mỗi khi con ốm, mẹ chạy ngược xuôi để mua thuốc cho con. Ôi! Mẹ, người mà con cả đời không báo đáp hết công ơn tựa biển trời. “Công cha như núi Thái Sơn-Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra” (ca dao Việt Nam). Thật không phải ngẫu nhiên mà người ta viết nên thành ca dao lưu danh thế hệ như vậy. Con hiểu và cảm thấu dù so sánh tựa biển, trời hay núi non cũng không phủ hết tình yêu mẹ dành cho con.
Mẹ! Mẹ vẫn không ngớt lo lắng về con dù con đã ngoài 30. Lúc con mới bị cảm chút thôi, mẹ đã “nóng ruột nóng gan” vì lo cho con không người chăm sóc; lúc con gặp chuyện chẳng lành, mẹ gọi điện thăm hỏi liên hồi; hay con chưa học hành đến nơi đến chốn, mẹ vẫn “chạy vạy” nguyện cầu, xin ơn để con thành sự như ý tiền định[…].
Giờ đây, mỗi khi nhìn trán mẹ đầy nếp nhăn, mái tóc bạc dần, sức khỏe yếu đi, bệnh tật triền miên mà lòng con nặng trĩu ưu tư. Con chưa làm được gì cho mẹ, cũng chưa cho mẹ niềm vui của sự thành đạt sau bao khó nhọc mẹ dày công vun trồng. Đó là nỗi khắc khoải không chỉ nơi tim mẹ, mà tận trái tim con vẫn còn đong đầy.
Mẹ! tình “mẫu tử” khắc tận thẳm sâu. Đến bao giờ con mới cho mẹ được niềm vui của một người mẹ- khi thấy con mình trưởng thành, khi thấy con mình thành đạt và có bến bờ bình an… Dù con có phương xa không gần bên mẹ, thì tim con vẫn luôn chứa chất mẹ không phút giây quên. Con chỉ biết nguyện cầu ơn trên, đổ muôn thánh phúc để mẹ sức khỏe, bình an, sống mãi với đoàn con cháu của mẹ.
Có lẽ con đã sai lỗi quá nhiều, có lẽ chính con khiến trái tim mẹ tan nát, khiến nước mắt mẹ chan vào từng bát cơm mỗi khi mẹ “gượng nuốt” để sống qua ngày. Con xin lỗi mẹ!
Nguyện xin Thiên Chúa tình yêu
Đổ muôn ơn thánh, thương yêu mẹ nhiều
Phó thác tin tưởng sớm chiều
Con xin dâng Chúa mẹ yêu đời đời.
0 comments: